Truyền thuyết dân gian: Thần núi

Vạn vật trên thế gian đều có Thần linh cai quản, mỗi ngọn núi cũng có Thần núi cai quản (Ảnh: internet)

Vạn vật trên thế gian đều có Thần linh cai quản, mỗi ngọn núi cũng có Thần núi cai quản (Ảnh: internet)

Vạn vật trên thế gian đều có Thần linh cai quản, mỗi ngọn núi tất nhiên cũng có Thần núi cai quản. Vì con người ở trong mê nên mới không nhìn thấy mà thôi.

Trong cuốn “Kim Lâu Tử” do Lương Hiếu Nguyên Đế – Tiêu Dịch có đoạn về truyền thuyết Thần núi.

Vua Tề Hoàn Công, một trong ngũ bá thời Xuân Thu, dẫn quân chinh phạt quốc gia Cô Trúc ở phía Bắc. Khi đội quân chưa đến Ty Nhĩ Khê, Tề Hoàn Công bỗng nhìn thấy một người thân cao một thước, tướng mạo cũng không có gì khác thường, vai phải để trần, đi trước ngựa của ông. Tề Hoàn Công hỏi những người đi bên cạnh nhưng không ai nhìn thấy người đó. Hoàn Công không khỏi thở dài rằng: “Lần này ta xuất chinh nhất định không thuận lợi, không thì sao lại nhìn thấy người như vậy?” Thừa tướng Quan Trung đáp rằng: “Thần nghe nói có một vị Thần núi tên là Du Nhi, thân cao một thước, nhưng trông giống như người bình thường. Chỉ khi có người có thể làm bá chủ thì Thần núi mới xuất hiện. Du Nhi đi trước ngựa đóng vai trò người dẫn đường, vai phải để trần, nghĩa là phía trước có nước chắn đường, chỉ có đi từ bên phải mới có thể qua sông”.

Không lâu sau, quân đội đến Ty Nhĩ Khê, quả nhiên có một dòng sông tên là Tán Thuỷ. Tề Hoàn Công liền lệnh cho quân lính lội từ bên phải qua, tất cả đều vượt qua thuận lợi. Qua được sông, Tề Hoàn Công quỳ xuống trước ngựa Quan Trung nói rằng: “Trọng phụ đúng là thánh nhân“. Quan Trung đáp rằng: “Thánh nhân đều có thể tiên đoán và cảm nhận trước, ta chỉ là khi Thần núi hiển linh mới biết, không phải thánh nhân gì cả, chỉ là thường ngày chịu khó học hỏi thôi”.

Trong “Động thiên phúc địa ký” của Đỗ Quang Đình, thời Đường, ghi chép rằng: nơi các vị thần tiên Đạo gia cư ngụ có 10 động thiên lớn, 36 động thiên nhỏ và 72 phúc địa; trong đó một số động thiên và phúc địa ở các danh sơn đại xuyên, mà những danh sơn đại xuyên này do những thần tiên khác nhau cai quản. Họ được gọi là Thần núi.

Theo ChanhKien.org

Tịnh Đế

Bài viết liên quan

Truyền thuyết dân gian: Thần hoa

“ Tương truyền, lúc đầu mỗi loài hoa có một vị Thần, sau này dần dần chỉ có một vị Thần cai quản trăm loài hoa. Trong “Nguyệt lệnh quảng nghĩa“ của Phùng Ứng Kinh thời Minh có ghi chép: “Nữ Di là vị Thần cai quản sự sinh trưởng vào mùa xuân và mùa hè, đồng thời cũng là vị Thần của các loài hoa.””

Bằng chứng khảo cổ học cho thấy "Thần tạo ra con người" là rất có thể

“Từ thời thượng cổ, khi loài người còn sống hòa hợp với thiên nhiên, những câu chuyện thần thoại đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người… Đó là một nền văn hóa Thần truyền, ẩn chứa những tri thức về Thiên-Địa-Nhân-Thần, giúp con người giữ vững bản chất tốt đẹp và không bị lạc lối trong cuộc sống.”

Câu chuyện cổ Phật gia về 500 năm luân hồi do ác khẩu

Trong Phật giáo, "ác khẩu" hay còn gọi là “ác ngữ” là một trong bốn điều bất thiện thuộc về lời nói (vọng ngữ, ỷ ngữ, lưỡng thiệt, ác khẩu). "Ác khẩu" nghĩa là dùng lời lẽ ác độc, chỉ trích, phỉ báng, gây đau khổ cho người khác. Không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến người nghe, ác khẩu còn tạo ra nghiệp lực nặng nề, khiến người nói phải gánh chịu hậu quả trong những kiếp sau. Phật Thích Ca Mâu Ni đã nhiều lần khuyên răn đệ tử rằng ngôn từ cần phải cẩn trọng, bởi mỗi lời nói ra đều để lại một dấu ấn trong dòng nghiệp của con người.