“ Tương truyền, lúc đầu mỗi loài hoa có một vị Thần, sau này dần dần chỉ có một vị Thần cai quản trăm loài hoa. Trong “Nguyệt lệnh quảng nghĩa“ của Phùng Ứng Kinh thời Minh có ghi chép: “Nữ Di là vị Thần cai quản sự sinh trưởng vào mùa xuân và mùa hè, đồng thời cũng là vị Thần của các loài hoa.””
“... Du Nhi đi trước ngựa đóng vai trò người dẫn đường, vai phải để trần, nghĩa là phía trước có nước chắn đường, chỉ có đi từ bên phải mới có thể qua sông.”
“Từ thời thượng cổ, khi loài người còn sống hòa hợp với thiên nhiên, những câu chuyện thần thoại đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người… Đó là một nền văn hóa Thần truyền, ẩn chứa những tri thức về Thiên-Địa-Nhân-Thần, giúp con người giữ vững bản chất tốt đẹp và không bị lạc lối trong cuộc sống.”
Trong Phật giáo, "ác khẩu" hay còn gọi là “ác ngữ” là một trong bốn điều bất thiện thuộc về lời nói (vọng ngữ, ỷ ngữ, lưỡng thiệt, ác khẩu). "Ác khẩu" nghĩa là dùng lời lẽ ác độc, chỉ trích, phỉ báng, gây đau khổ cho người khác. Không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến người nghe, ác khẩu còn tạo ra nghiệp lực nặng nề, khiến người nói phải gánh chịu hậu quả trong những kiếp sau. Phật Thích Ca Mâu Ni đã nhiều lần khuyên răn đệ tử rằng ngôn từ cần phải cẩn trọng, bởi mỗi lời nói ra đều để lại một dấu ấn trong dòng nghiệp của con người.